Cần phải sống với một tinh thần mới, một tinh thần rộng mở để bước vào thế giới đồng thời đừng quên định vị bản thân
ADLT
Tôi nhớ đến một ngày hè xa xôi, cũng tại khu vườn xanh mát này, các
tài liệu cảnh báo từng hơn một lần được trình chiếu. Đó là hiện tượng
nhiệt độ trái đất nóng dần lên, sự tan chảy của những khối băng khổng
lồ, mực nước biển dâng cao, các trận lụt lịch sử ở nơi chẳng ai có
thể ngờ tới và bộ mặt hung hãn của những trận thiên tai trên toàn
cầu làm hàng chục nghìn người thiệt mạng. Thật khó tin vì sau cuộc
gặp ngày 7/3/2011 ít hôm, tất cả chúng tôi bàng hoàng đón nhận tin
động đất sóng thần khiếp đảm giáng xuống Nhật Bản, tâm chấn là Sendai.
Chiều ngày 11/3 ấy, chỉ loáng một cái, 27.000 người thiệt mạng, mất
tích. Tôi xót lòng thấm thía sự bé nhỏ của con người trước thiên nhiên.
Tốt nghiệp và đi làm được 5 năm, một khoảng thời gian chưa đủ dài,
cũng không hẳn là quá ngắn. Những chuyến đi, các cuộc gặp gỡ xuất
phát từ công việc nhiều vô kể, tôi có lẽ chẳng tài nào nhớ hết. Thế
nhưng, ánh hào quang mà tôi không thể nào quên từ nghề nghiệp của
mình là những bài học mới mẻ, dài vô tận và có sức ám ảnh không ngôn
từ nào diễn đạt nổi. Một trong số đó là cuộc hội ngộ tại Vườn ươm
giấc mơ Minh Trân và người đã dày công tạo dựng nó: Thầy Nguyễn Trí
Dũng.
Từ Minh Trân, tôi đã được mở mắt, được tái tạo. Từ Minh Trân, tôi
bắt đầu chuyến hành trình tái cấu trúc lại toàn bộ tư duy, khát vọng
của mình. Cũng từ Minh Trân, tôi thấy trái tim mình rộng mở, tâm trí
mình sáng suốt và có vẻ như dù tôi vô cùng nhỏ bé nhưng lại mạnh mẽ
hơn trước đây rất nhiều. Đến Minh Trân, mọi thứ bụi trần rũ sạch,
nhìn nắng lung linh, nghe chim hót ríu rít, cây xanh ôm ấp tâm hồn
mình, hoa tươi hồn nhiên hàm tiếu. Đến Minh Trân, tiêu xài vài giờ
đồng hồ ngắn ngủi để nhận về bài học sống động về hiện thực, về cuộc
đời thật trị giá trăm năm thậm chí là mãi mãi. Đó có lẽ là lý do tôi
chưa bao giờ nén nổi ham muốn được ghé thăm và ném mình vào một góc
của khu vườn này. Nhưng trên hết, vì ở đó có Thầy, một người dẫn dắt,
nhóm lửa, một người anh, người cha và hơn hết là một người bạn lớn
mà vòng quay may rủi, bất tận của cuộc đời vô tình cho tôi cơ hội
được gặp gỡ.
Tôi nhớ đêm trước của ngày thứ sáu 5/3/2011, tôi đã thức khuya nỗ
lực hoàn thành nhiệm vụ bài vở của ngày thứ năm, chỉ để được thỏa
lòng háo hức đến Minh Trân, ngồi một góc nghe và nhìn Tiến sĩ Vật
Lý, bà Cécile Dewitt Morette nói chuyện. Hôm ấy, tôi nhận lấy một
cú sốc nặng, không phải vì Morette là nhà khoa học có sự nghiệp nghiên
cứu xuất chúng. Hơn hết thảy, tôi sốc vì được gặp một nhà khoa học
bằng xương bằng thịt ở cái tuổi xấp xỉ 90 nhưng sống động, năng lượng
tràn trề như thanh niên.
Bà Morette đã nói với chúng tôi nhiều thứ: Vật lý, Lượng Tử học, Toán
học, khoa học nói chung và thậm chí là một ít quan điểm của bà về
tôn giáo dưới cái nhìn biện chứng. Thế nhưng, những thứ mà tôi hiểu
đơn giản chỉ là, không có gì đủ cho khoa học, phải thoát ra khỏi cái
hộp chật chội, mang một tâm hồn rộng mở vào thế giới và luôn sẵng
sàng cho mọi kế hoạch của đời mình. Nguồn năng lượng mà bà Morette
có chỉ có thể tóm tắt bằng cụm từ Tình yêu chân chính và trong sáng
nhất. Bà đã mang thứ tình yêu ấy hiến cho khoa học. Có lẽ, sức mạnh
của bà nằm ở chỗ đó. Nếu như ai cũng cống hiến bằng tinh thần như
bà Morette đã làm thì cuộc sống này sẽ tuyệt biết bao. Tôi đứng ở
một góc phòng nhìn bà với cặp mắt thán phục xen lẫn ngưỡng mộ. Lúc
ấy, tôi đã nghĩ liệu mai này mình có cái ngày 89 tuổi như thế hay
không? Và liệu từ lúc này, những người trẻ như tôi bám đuổi cái đích
đến vô tận của bà Morette thì có kịp không? Rồi tôi hiểu ra, bức thông
điệp của bà không phải là đích đến mà là quá trình, là từng chặng
đường bà đã nỗ lực làm việc.
Cũng trong buổi sáng hôm ấy, chúng tôi được nghe Nicolette K. Dewitt,
Luật sư Ngân hàng Thế giới, con gái của bà Cécile Dewitt Morette tâm
sự rất chân thành. Dewitt dành phần lớn thời gian trò chuyện để nói
về những bài học mà cô đã tìm thấy từ chính gia đình mình. Về lý do
tại sao cô trở thành luật sư chứ không phải là nhà khoa học. Về câu
chuyện của bà mẹ, sinh ra và lớn lên trong thời buổi loạn lạc nhưng
vẫn giữ vững tình yêu khoa học dù cuộc sống có nhiều lúc khó khăn;
giữ vững lập trường dù từng bị gia đình ngăn cản hôn nhân; mạnh mẽ
chọn con đường riêng đến nước Mỹ; luôn ý thức trách nhiệm cao độ với
lời hứa trở về nước Pháp và kiên trì thành lập một trường dạy nghiên
cứu khoa học. Bức thông điệp đanh thép nhất mà cô Dewitt gửi đi là
“Nerver says you can’t do”. Tôi đã bám lấy câu nói ấy như một thứ
bùa phép, như thể đó chính là mảnh ván còn sót lại của chiếc tàu bị
vỡ giữa biển khơi. Tôi đã cười tinh nghịch với chính mình rằng đừng
bao giờ nói ta không thể làm.
Cách hành xử của cô con gái và bà mẹ phương Tây gieo vào lòng tôi
nhiều suy tư. Họ yêu nhau đấy nhưng không có sự lệ thuộc. Dewitt thể
hiện rõ rằng yêu bố mẹ mình nhưng phải có con đường mới của riêng
mình. Mẹ con bà Morette độc lập và tự chủ trong từng suy nghĩ, từng
quan điểm. Họ làm tôi nhớ đến quan niệm Á Đông (trong đó có Việt Nam),
rằng áo mặc sao qua khỏi đầu, rằng con cái dưới quyền cha mẹ… mà buồn.
Chân lý chính là, mỗi người phải đi con đường riêng và tự chịu trách
nhiệm, chẳng ai có thể sống thay ai cả, dù cho đó là bố mẹ, anh em
của mình.
Một buổi sáng 7/3/2011 cũng ở Minh Trân, chúng tôi được thức tỉnh
bằng cụm từ Quản trị tương lai. Tôi thấy nhức nhối với những thống
kê về biến động tiền tệ, diễn biến tỷ giá đồng USD, biểu đồ tăng giá
vàng trong vòng 80 năm qua và tình trạng báo động về biến đổi khí
hậu toàn cầu. Trong 30 phút ngắn ngủi lắng nghe, tất cả chúng tôi
nhận về bài học của nhiều thế hệ, có vị chát đắng bên cạnh những tiếng
thở dài bất tận.
Tôi lục tìm trong tâm trí mình nhiều câu hỏi. Tại sao Việt Nam không
đầu tư dài hơi cho nông nghiệp, thế mạnh của một nước khí hậu nhiệt
đới gió mùa, nhiều đồng bằng màu mỡ mà lại đổ hàng đống tiền vào Vinashin?
Tại sao mức lãi suất cho vay mà ngân hàng thế giới quy định cho Việt
Nam đã tăng lên (thăng bậc) nhưng đời sống của đại bộ phận người dân
vẫn nghèo? Nông dân không còn ruộng đất thì nông nghiệp sẽ đi đâu
về đâu? Môi trường sống hiện nay với những thiên tai kinh hoàng xuất
hiện khắp nơi đã chuyển đến chúng ta bức thông điệp gì? Những dòng
kênh đen kịt ở TP HCM sẽ đi về đâu khi ý thức của mọi người vẫn còn
là nỗ lực có giới hạn?
Cũng tại Minh Trân, lần đầu tiên trong đời, tôi tiếp cận một bài học
mới mẻ: CEO là gì (What is the CEO?). Khái niệm CEO với tôi nghe có
vẻ xa xỉ, sang trọng đến độ không cần thiết, vì tôi chưa bao giờ kinh
doanh thực sự, đừng nói gì là làm lãnh đạo cấp cao của một doanh nghiệp.
Thế nhưng, tôi ngộ ra, tôi cần phải là một CEO đúng nghĩa của cuộc
đời mình. Mỗi CEO cần phải nhín một chút thời gian vui chơi, hưởng
thụ, tiết giảm lòng ích kỷ để tư duy, suy nghĩ và hành động thiết
thực hơn cho tương lai, cho cộng đồng. Đừng để lặp lại tình trạng
nhà nhà làm bất động sản, ai ai cũng mua chứng khoán, cả làng say
mê trữ USD; hãy làm sao mỗi người đều có chỗ đứng của mình, đều hăng
say lao vào những nghiên cứu chuyên sâu, tìm tòi, phát minh, sáng
tạo cho bản thân, cho gia đình và những người xung quanh. Và tôi thấu
hiểu, một CEO chính hiệu luôn phải biết rằng, làm giàu là thiết thực
nhưng tài sản quý giá nhất là con người.
Một lần nữa, tôi thầm đọc lại câu nói của Nicolette K. Dewitt: “Who
we are and what we are about” gửi tặng khi cô kết thúc bài thuyết
trình về Ngân hàng Thế giới. Câu nói ấy với tôi như một lời răn dạy,
cần phải sống với một tinh thần mới, một tinh
thần rộng mở để bước vào thế giới đồng thời đừng quên định vị bản
thân. Tôi giữ chặt những chìa khóa mà mình được tặng ở Minh
Trân và tin rằng, đó là những tài sản vô giá mà tôi có trong chuyến
hành trình dài của đời mình.