Hàng năm đều có cuộc
đua xe thế giới TT (Tourist Trophy Race) tại đảo Man (nước Anh), là nơi để những
người yêu thích xe gắn máy thi đua kỹ thuật. Tất cả những ai hoạt động liên quan
đến xe gắn máy đều mơ một lần vinh dự đoạt giải nhất trên vòng đua 420km này. Và
tôi đã thể hiện quyết tâm khi tuyên bố sẽ tham gia cuộc đua vào tháng
3-1954.
Vì một niềm
hy vọng
Có hai ý nghĩa cho việc tham gia này. Ý nghĩa thứ nhất, nếu
không tham gia để đạt thành tích xuất sắc trong vòng đua TT thì không thể nào
giành được thị trường thế giới về xe gắn máy từ nước Italia hay Đức. Ý nghĩa thứ
nhì mang tính chất cảm tính, tôi muốn hâm nóng lại niềm hy vọng cho người Nhật
sau những năm bại trận giống như tuyển thủ bơi lội Furuhashi Hironoshin đã phá
nhiều kỷ lục thế giới trước đây.
Việc phá kỷ lục thế
giới của anh này đã làm ấm lòng người dân Nhật Bản, đặc biệt trong thời đại hỗn
loạn. Tôi thì không có thể lực như tuyển thủ Furuhashi nhưng tôi có trong tay
sức mạnh của kỹ thuật. Sự thắng lợi của trí tuệ sẽ mang lại một niềm hy vọng
thật khó diễn tả cho người Nhật Bản. Chắc chắn, nếu giành được chức vô địch
trong một cuộc đua quy mô lớn và nổi tiếng như vậy thì việc xuất khẩu sẽ
rất thuận lợi và mang lại vinh dự cho dân chúng Nhật Bản.
Tháng 6-1954 (Chiêu
Hòa 29) tôi đi khảo sát đảo Man. Khi nhìn tận mắt cuộc đua tôi không khỏi kinh
hoàng. Những xe đua nổi tiếng như NSU của Đức, Gereller của Italia chạy với mã
lực rất lớn, so với xe gắn máy tôi chế tạo thời đó có cùng dung tích nhưng công
suất mã lực mạnh gấp ba lần. Lúc này tôi mới biết mình đã lỡ tuyên bố một việc
động trời. Khi nghĩ không biết đến ngày nào mới đạt được ước mơ thì tâm trạng
của tôi vừa bi quan vừa chán nản. Thế nhưng bản tính của tôi chẳng chịu thua ai,
ngược lại càng làm tôi nung nấu ý chí. Tôi suy nghĩ, việc mà người ngoại quốc
làm được thì chắc chắn người Nhật cũng có thể làm được. Muốn vậy, phải bắt đầu
nghiên cứu. Khi trở lại Nhật, tôi thành lập bộ phận nghiên cứu tại công ty chúng
tôi.
Trong dịp tham quan
này, tôi đi các nước Anh, Đức, Pháp, Italia là các nước tiên tiến về chế tạo xe
gắn máy và lẳng lặng tìm mua những linh kiện chuyên dụng cho xe đua như: Lim, vỏ
xe, bộ phận khí carborator để mang về Nhật. Hình ảnh này trông giống như những
người tuyển thủ đua xe đi du lịch mua sắm. Trên đường về nước thì tại phi trường
Rome của Italia, tôi gặp ngay vấn đề. Trước ngày về, tôi được biết nếu hành lý
nặng quá 30kg thì phải trả thêm tiền cước cho hãng hàng không với giá khá cao.
Nhưng số tiền trong túi tôi chẳng còn bao nhiêu vì đã mua linh kiện hết. Cho
nên, tôi phải tự mình đóng gói lại hành lý cho đúng 30kg, những thứ như Lim, vỏ
xe thì vác trên lưng và những linh kiện bằng kim loại nặng thì bỏ vào trong túi
xách tay người ta phát tại phi trường của Pháp.
Khi tôi làm thủ tục
lên máy bay thì nhân viên hàng không tính trọng lượng túi xách tay của tôi và
hành lý gởi tổng cộng trên 40kg. Trong khi đó, sau khi gửi điện tín về nhà thông
báo chuyến bay thì trong túi tôi chẳng còn lấy một xu. Tôi thật sự chán nản về
chuyện này. Nhân viên phi trường chỉ làm theo nguyên tắc, bất chấp lập luận của
tôi: “Nếu tính trọng lượng thì tại sao bà khách to lớn ngồi ghế chẳng lọt kia,
nặng hơn cả tôi và hành lý cộng lại thì được đi”.
Tủi nhục và
vinh quang
Nói gì đi nữa nếu
không đi được chuyến bay này thì… rách việc, không biết còn phiền toái đến mức
nào. Sau khi suy nghĩ tìm mọi phương cách, tôi quyết định bỏ hết đồ đạc cá
nhân ra ngoài ngay tại cửa phi trường, mặc tất cả quần áo có thể mặc vào người,
tóm gọn lại hành lý và hỏi: “Như thế này được chưa?”. Nhân viên kiểm tra tròn
mắt ngạc nhiên và cuối cùng đành chịu: “Thôi như vậy cũng được!”. Tôi nổi nóng:
“Làm như vậy thì lại được, như vậy tổng trọng lượng là cái gì, rốt cuộc cũng như
nhau”. Hôm đó là ngày 20-7, tôi mặc quần áo dày cộm trong mùa hè nóng bức của
Italia, thật sự không lê bước nổi. Sau đó, tôi lại mất công sắp xếp lại đồ đạc
vào trong túi xách tay. Trời nóng, tinh thần lại căng thẳng, chưa bao giờ tôi
gặp chuyện khó chịu như vậy.
Những nỗ lực, quyết
tâm như vậy phần nào thể hiện ý chí quyết thắng tại cuộc đua TT của bản thân
tôi. Người ta có câu “Tại La Mã, không việc gì đơn giản có thể làm nên trong một
ngày”, điều này thật đúng với trường hợp khổ cực đẫm mồ hôi của tôi. Không cần
phải nói, tất cả linh kiện tôi mang về trong hoàn cảnh như vậy thật sự đóng vai
trò rất quan trọng về sau. Sau khi về nước, tôi thành lập bộ phận nghiên cứu,
tổng hợp lại các phòng thiết kế phân tán ở các bộ phận sản xuất khác nhau. Tháng
6-1957 (Chiêu Hòa 32) hoạt động nghiên cứu được tập trung trong Trung tâm nghiên
cứu kỹ thuật và vào năm 1960 (Chiêu Hòa 35), trung tâm chính thức trở thành Công
ty cổ phần Nghiên cứu Kỹ thuật Honda (Honda gizutsu kenkyu sho).
Công ty cổ phần
Nghiên cứu Kỹ thuật là một công ty hoạt động độc lập xuất phát từ ý tưởng tập
trung nghiên cứu triệt để, để chiến thắng trong cuộc đua TT. Kết quả vào năm
1958, Công ty Honda Giken hoàn thành xe đua hai máy 125 cc và xe đua bốn máy 250
cc. Vào tháng 6 -1959, xe đua 125 cc lần đầu tiên tham gia cuộc đua TT đã đứng
hạng thứ sáu. Lần đầu tiên tham gia mà đứng hạng sáu là một thành tích xuất sắc.
Tiếp theo sau đó, vào năm 1961, đoạt giải vô địch Grand Prix của cuộc đua TT và
ở những cuộc đua khác tại Tây Ban Nha, Pháp, Tây Đức. Như vậy là công ty chúng
tôi đã thực hiện ý đồ ôm ấp từ bao lâu nay là phải chế tạo bằng được xe gắn máy
đứng đầu thế giới.
Bài 6: Rút lui khi ở đỉnh cao quyền lực
Người dịch: NGUYỄN
TRÍ DŨNG
(*) Sách do Trung tâm Sách và xuất bản Báo SGGP kết hợp với trường Doanh thương Trí Dũng và NXB văn hóa Sài Gòn xuất bản.
Top
Bài 1: Đứa con người thợ rèn
Bài 2: Từ chú tiểu thành vị thánh
Bài 3: Hai lần thoát chết
Bài 4: Giấc mơ mang tên “Dream”
Bài 5 : Chinh phục những đường đua thế giới
Bài
6: Rút lui khi ở đỉnh cao quyền lực
Bài 7: Hành trình cảm tạ
|